Đêm nay, cô đã sớm yêu cầu quản lý quầy bar treo bảng đóng cửa, không ngờ anh lại đến. Đôi môi của Thương Úc gần như mím chặt thành một đường thẳng. Dù anh không nói gì, nhưng Lê Tiếu mơ hồ nhận ra hình như anh đang... cụt hứng? Cô ngẫm nghĩ, tạm thời không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể nhìn anh bằng đôi mắt nhuộm tơ máu. Lúc này, Thương Úc nâng cằm cô lên. Ánh đèn hành lang lờ mờ rọi chân mày khóe mắt anh, tăng thêm vẻ lạnh lùng mông lung. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương