Tiếng cầu cứu của Diệp Uẩn vang khắp mọi ngõ ngách quầy bar. Hai vệ sĩ canh cửa chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn cô ta, chẳng rỗi hơi để ý. Diệp Uẩn bình tĩnh lại mới nhận ra... Cả quầy bar Lam Dạ không biết đã trống không từ lúc nào. Ngoài sảnh chính không bóng người, cả nhân viên phục vụ cũng không thấy đâu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương