Đôi mắt Diệp Uẩn lập tức mở lớn. Cô ta nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, cảm giác với cô cũng dần trở nên xa lạ. Hình ảnh lần đầu gặp mấy năm trước ở nhà họ Lê hiện lên trong đầu. Khi đó Lê Tiếu còn là một cô bé mới mười lăm mười sáu, lần đầu Diệp Uẩn nhìn thấy cô đã vô thức không thấy thích. Vì trên người cô gái này có khí chất lạnh nhạt thuộc về bóng tối, cảm giác rất khó nói rõ. Tóm lại, mỗi lần đến gần sẽ khiến cô ta cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng trông biếng nhác, nhưng khí thể mạnh mẽ, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, luôn khiến cô ta có ảo giác nhìn mà sợ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương