Rời khỏi biệt thự Nam Dương, Lê Tiếu mệt mỏi ngủ bù trên xe. Vẻ uể oải của cô lại càng làm nổi bật sự ưu nhã cao quý của Thương Úc. Đến phòng thí nghiệm, Lê Tiếu tỉnh dậy, đáy mắt có hiện tơ máu, nhìn hơi tiều tụy. Thương Úc thương vô cùng, ôm cô dịu giọng dụ dỗ: “Nếu buồn ngủ quá, em về ký túc xá ngủ thêm một giấc đi, hửm? Cằm Lê Tiếu đặt lên bả vai anh, cô liếc Lưu Vân ở ghế lái, nhỏ giọng hỏi ngược lại bên tai anh: “Anh thấy em buồn ngủ như vậy do ai hại thế? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương