Cách nhau khoảng mấy mét, Đường Dực Đình khua chân múa tay với gương mặt hóng hớt: “Tiểu Tiếu, cuối cùng cũng chịu ra rồi, nhanh lên, nói rõ vụ vả mặt của các cậu ở phòng giáo vụ đi.

Lê Tiếu chậm rãi đi đến gần bãi đỗ xe, sau khi gật đầu với Ôn Thời thì lấy chìa khóa xe ra: “Đi nào, đến Thủy Tinh Uyển. Tâm hồn hóng hớt hừng hực của Đường Dực Đình như bị tạt một gáo nước lạnh.

Không phải nên chia sẻ cảm giác sung sướng khi ngược đám xấu xa kia trước sao? Lê Tiếu thản nhiên lên xe, sau đó rời khỏi bãi đỗ trước.

Nhờ có Ôn Thời nhắc, lúc này Đường Dực Đình mới không cam lòng lên xe, vội lái theo chiếc Mercedes.

Nửa tiếng sau, tại Thủy Tinh Uyển.