Сô nhìn anh mấy giây, rồi mỉm cười: “Em đâu có nhỏ nhen như vậy, sao lại giận vì chuyện này chứ?

Anh làm những việc này hoàn toàn là đang giúp cô giải tỏa tâm trạng, đương nhiên là cô hiểu điều đó.

Tầm mắt anh rơi trên đôi môi lúc khép lúc mở của cô, ánh mắt dần tối: “Ừ, vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?

Nụ cười của cô hơi cứng lại.

Cô im lặng hơi ngửa ra sau, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn anh bằng khóe mắt: “Mời anh ăn khuya.