Anh hơi khom người, chống tay lên cửa xe và mui xe, bóng dáng nửa sáng nửa tối, khẽ nhếch môi, xòe tay: với cô: “Sao lại ngẩn ra thế?

Lê Tiếu nắm tay anh một cách máy móc, để mặc anh kéo mình ra khỏi khoang xe.

Quanh xe vẫn còn mùi khét của lốp xe sau khi ma sát xuống mặt đường với tốc độ cao. Giữa làn khói trắng mờ ảo, cô cụp mắt, hồi lâu không nói gì.

Nhận thấy cảm xúc của cô hình như không ổn, Thương Úc không khỏi nhíu mày, khẽ phất tay chặn đám Lưu Vân lại. Bọn họ ngầm hiểu ý, đi về phía khán đài xa xa.

Anh nâng cằm cô lên, nhìn kỹ sắc mặt của cô, giọng hơi trầm xuống, “Em sao thế?