Đương nhiên cái tát này không đánh trúng Lê Tiếu rồi.

Ngay lúc người phụ nữ ra tay, Lê Tiếu không rối loạn mà cẩm tài liệu luận văn dày cộm trên bàn lên, quất mạnh vào cổ tay đối phương khi nó chỉ cách gò má cô vài centimet.

Dưới tác dụng của quán tính, người phụ nữ thoáng lảo đảo, vịn bàn, không nên được cơn giận, trợn mắt: “Mày còn dám đánh trả? Lê Tiếu vẫn ngồi yên ở đó với vẻ mặt lạnh nhạt.

Các giảng viên chạy đến can ngăn cũng vội đứng cạnh Lê Tiếu, bày ra bộ dáng bảo vệ, đồng thời cảnh cáo người phụ nữ không được ra tay nữa.

Lê Tiếu cảm thấy thật nực cười trước tình cảnh này.