Tiếp theo, một loạt tiếng súng vang lên. Thương Úc ôm lấy Lê Tiếu, khóa cô trong tầm mắt, không thèm ngoái nhìn mà chĩa súng chếch ra sau bắn máy phát liên tiếp. Mấy tên còn lại hét lên rồi ngã xuống.

Anh có thể chơi đùa với đối thủ, nhưng bọn chúng tuyệt đối không nên nhắm vào Lê Tiếu.

Thương Úc - người không bao giờ nghĩ tới việc sẽ giết người trước mặt cô, đêm nay phá lệ.

Anh vứt súng đi, ôm cô đi đến căn phòng nhìn ra biển ở cách đó không xa, không thèm nhìn đám tay sai bị thương nằm la liệt dưới đất, chỉ lạnh lùng dặn dò: “Dọn dẹp sạch sẽ.

Có người đáp lời. Lê Tiếu ngoái lại nhìn, không biết Tả Hiên có mặt trên đảo từ lúc nào, theo sau anh ta còn có rất nhiều người.