Ánh mắt chăm chăm như vậy khiến Lê Tiếu không thể nào ngó lơ. Cô lấy nĩa nhỏ trên bàn ghim một miếng bơ, nghiêng người đưa đến bên môi anh. Thương Úc ngửi hương bơ, cúi đầu cắn một miếng. Lê Tiếu: “2 Cô nhìn nửa miếng còn lại, tay lại chìa ra trước: “Không ăn thêm? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương