Ngồi phía sau, Thương Úc gác cùi chỏ lên khung cửa, dáng vẻ vẫn lười biếng tùy ý như trước, còn trong lòng anh là Lê Tiếu được anh ôm chặt bằng một tay ngay lúc tai nạn xe xảy ra. Dường như mọi chuyện xảy ra ngoài cửa đã lắng lại, anh nhìn xuống, vừa khéo Lê Tiếu ngửa đầu lên nhìn. Thương Úc nhướng mày, đôi môi nhếch lên nụ cười châm biếm: “Bị dọa rồi? Lê Tiếu hít một hơi khe khẽ, lập tức gật đầu: “Ừ, bị dọa rồi. Vừa nói, cô vừa vùi đầu vào ngực anh, cười pha trò: “Thế nên Diễn gia phải bảo vệ em thật tốt đấy. Tài xế ngồi phía trước nhìn vào kính chiếu hậu, vẻ mặt thoáng thất vọng. Đúng là một cô bé, tình huống nho nhỏ thể này đã khiến cô sợ như vậy. Không lâu sau, Vệ Ngang dẫn theo bốn vệ sĩ quay lại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương