Khúc quanh hành lang, sau hòn non bộ, cả lầu trúc hai tầng cách đó không xa, nơi nào cũng có người ẩn núp, hẳn là đang âm thầm bảo vệ Thương Tung Hải.

Lê Tiếu mím môi nhấp trà, dời mắt như có điều suy nghĩ.

Chỉ câu cá trong vườn sau ở nhà đã canh giữ nghiêm cẩn như vậy, đủ để thấy nội bộ gia tộc Thương thị nguy cơ trùng trùng.

Lúc này, một quyển sách viết tay màu nâu được đặt trên bàn trà bằng trúc.

Lê Tiếu hé mắt đúng lúc thấy Thương Úc dài tay, Mà Thương Tung Hải ở đối diện buông cần, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thương Úc: “Chịu giao nó cho ba rồi? Thương Úc dựa vào lưng ghế mây, nhếch môi: “Trước đó ba đã nhìn qua bản scan rồi, giờ có thể đọc cho cô ấy nghe bản gốc. Thương Tung Hải cầm sách lên lật vài trang, chẳng được mấy giây sau đã khép lại: “Trước hết để quyển tự truyện này ở chỗ ba, đợi ba nghiên cứu kĩ lưỡng rồi đọc cho hai đứa nghe. Ngay lúc này, Thương Úc nheo mắt lại, ngón tay vuốt ve miệng tách, hỏi ngược lại đầy thâm ý: “Ba là một trong số ít người đọc hiểu chữ viết khởi nguyên của Parma, còn cần phải nghiên cứu sao? Thương Tung Hải nhìn sách viết tay, hời hợt liếc Thương Úc: “Con không tin ba sao? “Không dám. Thương Úc gật đầu nhưng ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa lại nhìn Thương Tung Hải tỏ rõ thông tin.