Ở gian bên cạnh, sau khi Lê Tiếu ra ngoài thì Thu Hoàn với Âu Bạch lần lượt đến cạnh Thương Úc. Ba người đàn ông với thân phận ưu việt và mặt mày xuất sắc ngồi chung với nhau tạo ra cảnh tượng khá chói mắt. Lúc này, Thu Hoàn tùy tiện nghiêng người trên ghế, khẽ hất cằm, thành thật nhìn Thương Úc: “Cô ấy chính là đối tượng mà Thương Lục muốn từ hôn sao? Thương Úc khá lạnh nhạt, cụp mắt, nhả một vòng khỏi: “Phải, muốn nói gì? Thu Hoàn nghẹn họng, cười mỉm: “Tôi có thể nói gì được? Anh cũng đưa người đến trước mặt bọn này rồi, Thương lão đại à, đừng nói đây chỉ là hứng thú bất chợt. Lúc này, Âu Bạch giật mình gõ bàn: “Nói thế thì cô ấy chính là con dâu nuôi từ bé của Thương Lục à? Mặc dù vừa rồi có nghe tên Lê Tiếu, nhưng Âu Bạch vốn không nghĩ đến Thương Lục. Anh ta cẩn thận ngẫm lại, hình như tên thổ phỉ Lê Thừa kia chỉ có một cô em gái. Thu Hoàn liếm răng cấm, khinh bỉ nhìn Âu Bạch: “Như thế này gọi là con dâu nuôi từ bé sao? Âu Bạch liếc xéo Thu Hoàn, cầm gói thuốc trên bàn, rút một điếu đặt trước mũi ngửi: “Thiếu Diễn, anh làm gì thế? Người mà em trai anh không cần, anh lại muốn mang giày cũ à? Tuy lời hơi chối tai, nhưng Âu Bạch tự nhận anh ta đã khách sáo lắm rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương