Lê Tiếu cụp mắt, nhếch môi cười nhạt, bước vào phòng khách. Cùng lúc đó, Đoàn Thục Viện không nóng không lạnh nói: “Anh chỉ muốn em nói lại với ba sao? Đoàn Thục Hoa nghiêm túc gật đầu: “Phải, dù gì để em nói với ba cũng phù hợp nhất. “Mẹ. Giọng nói trong trẻo truyền đến từ cửa phòng khách, mấy người ngồi trên sofa quay đầu, thấy Lê Tiếu thì Đoàn Thục Hoa mím môi, không nói gì. Đoàn Thục Viện đang ngồi thẳng người trên sofa, nét mặt rất xấu, thấy con gái thì vui vẻ ngoắc cô: “Tiếu Tiểu, sao hôm nay lại về thể con? Lê Tiếu chào hỏi với Đoàn Nguyên Hoằng và Đoàn Thục Hoa, sau đó đến ngồi cạnh Đoàn Thục Viện. Cô co chân, ngồi sát lại: “Cuối tuần nghỉ nên con về chơi với mẹ. Nếu không phải cô đột ngột trở về, e là cũng không biết Đoàn Thục Hoa đã tìm đến. Đoàn Thục Viện cười tủm tỉm kéo tay cô, ngầm liếc Đoàn Thục Hoa và Đoàn Nguyên Hoằng: “Vậy con lên tầng trước đi, đến giờ cơm trưa mẹ gọi con xuống. Bà vốn không muốn chuyện lục đục nội bộ gia đình ảnh hưởng đến Lê Tiếu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương