Vân Lệ im lặng không nói gì, anh ta nhìn đôi mắt nai trong veo của cô mà chỉ cảm thấy trái tim đau nhói từng hồi. Anh ta lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chống khuỷu tay lên cửa xe, ngón tay đặt bên mép, khàn giọng nói: “Còn chuyện gì xảy ra được nữa, tâm trạng không vui tùy tiện lái xe, rốt cuộc bị tạm giam. Anh ta còn tức giận làu bàu: “Nhanh đưa tôi đi ăn, ông đây chết đói một ngày rồi. Lê Tiếu kinh ngạc híp mắt: “Vẫn chưa ăn gì? Vân Lệ buồn bực đáp lừ, sau đó hùng hổ hỏi lại: “Cơm trong đó nuốt nổi à? Lê Tiếu: “... Thôi, nhịn đi, bạn mình kết giao không thể đánh chết được. Cô nhếch môi, đạp ga hòa vào dòng xe chạy. Trên đường đi, Lê Tiếu vịn tay lái, gặp đèn đò liền ngừng ngay trước vạch dành cho người đi bộ. Cô nghiêng đầu nhìn Vân Lệ chẳng mấy hăng hái, như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Lần này anh tới một mình à? “Có mang hai thuộc hạ, sao thế? Vân Lệ ngồi gục ở ghế phó lái, uể oải trả lời. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương