Không lâu sau, Lê Tiếu quay về phòng thí nghiệm.

Trời dần tối, đã sắp tám giờ.

Cô nói lời tạm biệt với Thương Úc, trước khi đi còn quay đầu nhìn anh: “Anh và Vần Lệ...

không hẹn đánh nhau đấy chứ? Hôm nay hai người họ gầm ghè nhau bị cô cắt ngang, dựa vào sự hiểu biết của cô với Vân Lệ, rất có thể anh ta sẽ âm thầm hẹn đánh nhau.

Lúc này, Thương Úc nhìn vẻ mặt hoài nghi của Lê Tiếu, nâng tay vén tóc rối bên tai cô, môi mỏng khẽ nhếch: “Không, anh bận việc lắm. Bóng gió rằng, dù Vân Lệ có âm thầm hẹn Thương Úc, chưa chắc anh đã chịu gặp.