Tâm sự giấu kín bị đào bới, mặt Vân Lệ cứng đờ. Hai tay anh ta chống lên bàn siết chặt, ánh mắt phức tạp, mãi mới cắn răng hỏi ngược: “Đúng thì sao? Quen biết tám năm, ở bên cô năm năm. Nhưng vì khuyết thiếu ba năm mà giờ đã cảnh còn người mất. Trời xui đất khiến như vậy, Vân Lệ khó lòng chấp nhận. Thương Úc nhìn vẻ mặt dần trở nên dữ tợn của Vân Lệ, lạnh nhạt nhếch môi, nâng tách trà tỏ ý: “Tiếc thay, cô ấy chỉ có thể là của tôi. Một câu trần thuật đơn giản lại khiến khí huyết trong lồng ngực Vân Lệ cuồn cuộn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương