Vân Lệ vuốt mày rậm, cười quyến rũ, đập bàn đứng dậy. Anh ta cao gần mét chín, đứng trong phòng họp nhỏ nên trồng càng cường tráng cao to. Vân Lệ nhếch môi cười, đi nhanh đến cạnh Lê Tiếu, tựa góc bàn cúi người, tay kia đặt lên lưng ghế của cô: “Thật sự không tính nói với tôi sao? Lê Tiếu liếc nhìn động tác của anh ta rồi chỉ vừ một tiếng. Vân Lệ bất đắc dĩ mím môi, thở dài cúi người gần sát gương mặt cô: “Vậy ôm cái nào, ông đây nhớ em. Ngay lúc này, một chiếc điện thoại chĩa ngay vào ngực, ngăn lại động tác áp sát của anh ta. Vân Lệ cúi đầu, thấy Lê Tiếu cầm điện thoại với tư thế cầm súng ngắn mình lại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương