Viện sĩ Giang nhìn sang Lê Tiếu cả buổi không nói gì. Ông cười thăm dò: “Tiểu Tiếu, nếu lần này chúng ta đạt được hàng trong đại hội giao lưu thì về sau sẽ giảm bớt gánh nặng trong việc tài trợ tiền bạc của trò. “Vâng, cảm ơn thầy. Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn Viện sĩ Giang, mím môi cảm ơn. Chỉ cảm ơn cho có, dù gì cô cũng không mấy tập trung. Nói xong, cô lại cúi đầu nhắn WeChat. Viện sĩ Giang rướn cổ xem thử, nhưng cũng không mấy để ý, tiếp tục nhấn mạnh yêu cầu mọi người phải nghiêm túc chuẩn bị tài liệu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương