Đoàn Thục Hoa nói hơi gấp, chắc vì nhận ra mình thất thổ nên hòa hoãn lại rồi bổ sung: “Dù biết ông cụ thương cháu, nhưng ông cụ già rồi lẩm cẩm, làm con như chúng ta không thể mặc kệ được, cháu thấy đúng không? Tiểu Tiếu, không phải dì Cả nhằm vào cháu, chỉ muốn bán lại với cháu thôi, liệu cháu có thể nói với ông ngoại bỏ phần di chúc kia làm lại không?

Đoàn Thục Hoa nói nhiều khiển Lê Tiếu nghe mà căng da đầu.

Suy cho cùng bà ta cũng chỉ vì một chữ tiền.

Lê Tiếu cúi đầu, mũi chân đá mặt đất: “Dì Cả hỏi qua chuyện này với ông ngoại chưa? “Dì hỏi ông ấy làm gì! Đoàn Thục Hoa chợt cao giọng, dễ nhận ra được sự oán giận bên trong: “Ông ấy phân chia tài sản vốn không bàn với mọi người, bảo cho ai thì cho người nấy.

Trong mắt công cụ vốn không có mấy đứa con này. Bà ta nói rất khó nghe, Lê Tiếu nhíu mày, cụp mắt che đi gợn sóng và sự lạnh lẽo nơi đáy mắt.