Thương Quỳnh Anh nghe cách giải thích của Thượng Phù thì mắt sáng lên, nhìn ra ngoài cửa. Bà ta nâng tay sờ hoa tai ngọc trai, cười như có điều suy nghĩ: “Vậy sao? Lơ là cảnh giác mà cháu nói là lén cô chạy vào núi Nam Dương báo tin cho nó? Thương Phù căng thẳng, nhưng nhanh chóng bình ổn lại: “Cô Út nghĩ nhiều rồi. Đúng là tối qua cháu đến núi Nam Dương, nhưng đã nhanh chóng quay lại. Toán lính đánh thuê thất bại thì cô cũng không thể đổ lỗi cho cháu được. “Tiểu Phù, chắc cháu còn nhớ, hôm nay cháu đến đây là bằng cách nào? Thương Quỳnh Anh kín đáo nhìn Thương Phù, tuy nét mặt hiện ý cười, nhưng lại khiến cô ta cảm thấy rất bất an. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương