Khoảnh khắc người đàn ông vừa mở miệng, không hiểu sao Lê Tiếu lại rùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn mưa phùn lất phất phía chân trời, xoa xoa cánh tay, định quay về theo đường cũ. Cô đã vô ý xông vào lãnh địa của người ta, nhất là còn trong tình huống kỳ lạ thế này, cô cũng không muốn tự chuốc lấy phiền. Cô vừa xoay người đi thì tiếng bước chân ầm ĩ vang lên sau lưng, “Anh cả! Anh Cả, anh có ở đây không? Giọng nói này nghe quen quen, thì ra là Thương Lục! Lê Tiếu nhíu mày, tiền không được mà lùi cũng không xong. Sâu trong khu vườn chỉ có mỗi con đường mòn, xung quanh toàn là cây cối ướt át mọc lác đác, cơ bản không có chỗ nào trốn được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương