Hạ Ngôn Mặt khóc rất đau lòng, vai khẽ run, bộ dạng mất mát và khổ sở.

Nỗi đau này nảy sinh khi cô hiểu rõ về bản thân, và tâm lý tự ti đột ngột xuất hiện.

Thương Dận rời nhà tám năm, hiện giờ khoảng cách với cô như một trời một vực.

Lê Tiếu không đành lòng, nghiêng người vô sống lưng cô: “Đừng hà khắc với bản thân quá.

Hạ Ngôn Mặt nắm áo blouse trắng của Lê Tiếu, ngước gương mặt đầy nước mắt lên, cố chấp nói: “Mẹ nuôi, con muốn nghe mẹ nói thật.