Gần trưa, Hạ Ngôn Mặt đón xe về nhà. Chưa vào cửa đã nghe ba mình châm chọc: “Kiều Tử Dạng, vì con gái ông là nghé con không sợ cọp, nên con gái I tôi bị bắt nạt là đáng đời?

“Hạ Sâm, không thể nói thế được, Ngôn Mặt còn nhỏ thì Hàm Hàm nhà tôi trẻ tuổi hăng hái, chi bằng ông nể mặt tôi, chuyện lớn hóa nhỏ đi.

“Con ông trẻ tuổi hăng hái thì con tôi cũng chẳng phải trẻ người non dạ. Dù gì ông cũng con gái thành đàn, thêm một đứa chẳng nhiều mà bớt một đứa cũng chẳng ít. Ông khỏi mất công ở phía Cục Cảnh sát nữa. Ngọc bội của con gái tôi đáng giá trăm triệu, tội phá hoại tài sản của người khác, ông xem thử nó sẽ bị xử mấy năm?

“Hạ Sâm, có cần phải tuyệt tình đến vậy không? Kiểu Tử Dạng hơn Hạ Sâm mấy tuổi, vẻ mặt âm u vô cùng: “Hàm Hàm có lỗi thì con gái ông cũng chẳng đúng hoàn toàn. Trẻ con đùa giỡn với nhau, cho hai đứa nó cơ hội bắt tay giảng hòa cũng không được?

“Ai thèm bắt tay giảng hòa với nhà ông? Hạ Sâm cúi người châm điếu thuốc, vẻ mặt lộ rõ hung ác: “Kiều Tử Dạng, mấy năm nay ông làm mưa làm gió ở thành Đông. Ông không biết điểm dừng đã đành, sao cả con gái ông cũng chẳng biết trời cao đất rộng? Thà rằng ông tranh thủ đi cầu thần bái phật, may ra ông trời có mắt ban cho ông một đứa con trai lanh lợi.