Sau khi Hạ Ngôn Mạt rời đi, Thương Dận nhìn bóng dáng thướt tha của cô qua cửa kính xe. Em gái bé bỏng trong ký ức nay đã duyên dáng yêu kiều như nụ hoa vừa hé. Anh nhìn một lúc lâu, đến khi cô vào sân trường mới cho xe chạy khỏi đường gom. Cùng lúc đó, dưới gốc đa sân trường, Hạ Ngôn Mặt dựa thân cây, cẩn thận đặt dây đỏ vào túi rồi lấy điện thoại ra: “Bé Khởi, đến đón chị. Giọng nói bình thản trong điện thoại giống hệt Lê Tiếu năm xưa: “Năm phút. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương