Hạ Ngôn Y đến trước cửa lấy cơm, Hạ Ngôn Mạt lấy điện thoại bật WeChat lên. Đã cuối tháng Tám rồi, sao anh Dận vẫn chưa trở lại... Cô chưa gặp anh hơn một năm rồi. Đáy mắt Hạ Ngôn Mạt hiện lên vẻ cô đơn, tầm mắt cũng nhòe đi. Bỗng có người đụng vào góc bàn, Hạ Ngôn Mạt ngước mắt, nhìn thấy một cậu trai đỏ mặt ấp úng muốn bắt chuyện với mình: “Chào... chào em, anh tên Hàn Thừa, cho hỏi em... có... đã có... Hạ Ngôn Mạt thả điện thoại xuống, chống cằm kiên nhẫn đáp: “Anh muốn hỏi tôi có bạn bạn trai hay chưa đúng không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương