Tuy vòng tay không ẻo lả nhưng trông khá rẻ, không hề phù hợp với thân phận hiện giờ của Thương Dận.

“Còn việc gì nữa không?

Dường như Thương Dận nhận ra tầm nhìn của Thanh Lôi nên gập lòng bàn tay che đi vòng tay kia, nhìn qua với ánh mắt bức bách.

Thanh Lôi lập tức kính cẩn nói: “Nếu cậu chủ không còn dặn dò việc gì, tôi lui xuống trước.

Ánh trăng sáng trong, đèn đêm tối mờ.