Tười phút sau, Thương Dận và Tần Mộ Thời rời khỏi phòng trà. Vợ chồng Tần Bách Duật ở lại trò chuyện với Thương Tung Hải. “Anh Dận, nhà anh lớn quá. Đôi mắt hoa đào của Tần Mộ Thời mở lớn, thở dài nói: “Sống ở đây có lạc đường không vậy? Giọng cậu trong sáng lộ ra hồn nhiên vui vẻ. “Không đâu. Thương Dận nghiêng đầu nhìn Tần Mộ Thời thấp hơn mình một cái đầu, thấp giọng nói: “Nếu xa quá có thể ngồi xe. Tần Mộ Thời mím môi: “Giọng anh... sao thế? “Thời kỳ vỡ tiếng. Thương Dận dừng lại: “Em cũng sẽ bị. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương