Năm tháng dằng dặc, thời gian thấm thoát. Ba năm sau, Thương Dận mười tuổi, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cậu lựa chọn trở về Parma. Thương Dận đã cao hơn mét rưỡi, gò má không còn vẻ ngây ngô, một tay dắt hổ trắng, đứng bên xe nhìn lại biệt thự Nam Dương, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh hiện lên vẻ không nỡ và quyến luyến. “Dận Bạch, lên xe thôi. Cậu mở cửa xe, gọi hổ trắng bên cạnh mình. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương