Thương Lục ôm cháu gái Thương Khởi, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Gần ba mươi năm cuộc đời, anh ta đã dự định cho một đời rồi, không ngờ căn bệnh lạ này lại “tự khỏi“. Thương Lục đỏ mắt nhìn cháu gái, tiếp tục chọc lên mặt cô bé, chủ yếu không dám đụng chạm lâu, lo sẽ phát bệnh lại. Ngay lúc này, cô bé bị hai bàn tay từ trên trời giáng xuống ôm đi mất. Thương Lục ngước mắt bất mãn, nhìn thấy Thương Úc ôm Thương Khởi, liếc mắt lườm anh ta, cảm giác vô cùng bí bách. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương