Hôm sau là lễ Giáng sinh, Nam Dương đổ tuyết. Hai cái bóng một trắng một đen ngồi bên hồ suối phun kiểu Pháp ở biệt thự. Thương Dận mặc áo bông dài đến mắt cá chân, đá lớp tuyết mỏng trên đất, luôn quan sát lối vào. Hổ trắng trưởng thành ngồi cạnh còn cao hơn cậu bé. Không lâu sau, đoàn xe Diễn Hoàng từ đường gom lái vào sân lớn biệt thự. Đôi mắt Thương Dận sáng lên, cậu bé vỗ đầu hổ nói: “Bạch Bạch, là ông nội. Cậu bé vừa nói vừa chạy về phía trước. Khi cửa xe mở ra, Thương Tung Hải đã lâu không gặp nghiêng người bước xuống. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương