Bốn giờ sáng, Lê Tiếu dần tỉnh lại. Nắng mai rạng ngoài cửa sổ, phòng bệnh yên ắng không một tiếng động. “Tiếu Tiếu... Tiếng gọi khẽ của Thương Úc truyền đến từ bên phải. Lê Tiếu quay đầu, mặt mày hiện rõ vẻ mỏi mệt. Cô mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương