Sẩm tối, quà sinh nhật của Thương Dận đã được mở gần hết. Cậu bé chơi cả một ngày, một lúc sau đã ngủ say. Đoàn Thục Viện đắp chăn cho cậu bé, nhìn hổ trắng nằm ở mép giường: “Ấy, Tiểu Bạch à, đừng chạy lung tung nhé, trông nom bé Ý thật tốt. Hổ trắng chỉ liếm móng vuốt. Đoàn Thục Viện nhìn một lúc rồi rời khỏi phòng. Con hổ trắng này càng ngày càng lớn, trông rất hung hãn, nhưng chỉ số thông minh có vẻ không cao lắm, dường như không hiểu tiếng người. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương