Màn đêm như nước, mấy phút sau, Lê Tam đưa Nam Hân về ký túc xá của mình. Dưới bóng đèn chân không sáng rực, anh quan sát máu bầm trên cánh tay cô: “Tự cấu à? Nam Hân liếc mắt: “Đối phó với Nhạc Nguyệt còn cần tôi phải tự cấu mình sao? Vết thương hồi sáng đánh nhau thôi. Lê Tam mím môi, vén ống tay áo, trúc trắc xoa bóp chỗ đau giúp cô: “Lần sau gặp chuyện phải gọi điện cho tôi, đừng có khoe mẽ. “Nếu gọi điện cho anh, hết tám phần anh sẽ mắng tôi là đồ vô dụng, thà rằng tự mình giải quyết. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương