Nhạc Nguyệt nhún vai: “Cô đừng chụp mũ tôi, biên giới lớn như vậy, mà có ai dám nói gì cô ta? Tuy Nhạc Nguyệt nói thế, nhưng thái độ bất kính đối với Lê Tiếu lại lộ rõ. Nam Hân nhảy xuống xà đơn: “Nói thêm câu nữa nghe xem. “Nam Hân, cô đừng có tự khiến bản thân khó chịu. Nhạc Nguyệt lập tức ôm vai lui ra sau hai bước, vẻ mặt hơi khác thường: “Lão đại thương Lê Tiếu như vậy, anh ấy sẽ không cho phép ai bàn tán sau lưng, cô đừng hòng bắt tôi chửi bới cô ấy. “Đúng rồi đấy chị Nam, chị quen thân với Tiếu Tiếu như thế, sao chị lại nói xấu sau lưng cô ấy? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương