Lê Tam kìm nén tâm tư buồn bực rối rắm, nhìn Nam Hân: “Lần đầu tiên tôi nghe nói chia tay là lập lại trật tự. “Vậy anh cứ xem như tôi già mồm át lẽ phải. Nam Hân xoa cổ tay, chậm rãi bước đi: “Muốn theo đuổi thì làm, còn không muốn đừng miễn cưỡng, ai rời khỏi ai cũng có thể sống tốt. Lúc trước, cô cảm thấy mình yêu Lê Thừa sâu đậm, có thể ở bên anh mà mặc kệ hậu quả. Nhưng thời gian đã chứng minh, phụ nữ cũng có lòng tham, từ thân xác đến trái tim, từ một ngày đến một năm, rồi đến cả đời, mong muốn sẽ càng lúc càng nhiều. Nếu Lê Thừa không thể cho, cô thà nhịn đau từ bỏ tình yêu, vẫn tốt hơn không ngừng tự oán trách mình. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương