Bên kia, Nam Hân đang ngồi tám điện thoại với Lê Tiếu bên luống hoa. “Bé cưng, ngày thứ năm rồi, anh trai cưng vẫn không có tin tức gì, có phải anh ấy bị chị dọa chạy rồi không? Lê Tiếu ở đầu điện thoại bên kia thản nhiên đáp: “Nôn nóng? “Không nôn nóng, chờ được nửa năm rồi, thêm mấy ngày có là gì. Nam Hân ngồi trên băng ghế, nhàn nhã lắc chân: “Chỉ mong chủ ý của em có hiệu quả. “Không tin em à? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương