Lê Quảng Minh cười xòa: “Em cứ hay bận tâm. Con cái tự có cái phúc của nó, đã là của nó thì chắc chắn không chạy mất được đâu. Còn không phải của nó thì cố ép cũng chẳng được.

“Cái gì mà khát cầu cũng chẳng được. Đoàn Thục Viện dằn ly trà lên bàn: “Em đã sớm xem Nam Hân như con dâu rồi, giờ lại nói với em là cố ép cũng không có ích gì?

Lê Quảng Minh mím môi ngượng ngùng không lên tiếng nữa, chủ yếu là không dám mạnh miệng với vợ.

Cùng lúc đó, Lê Tam quay lại phòng cho khách, đứng trước cửa sổ nhìn vườn hoa sân sau, mở cúc áo cổ, hơi thở dần nặng nề.

[Lê Thừa, chia tay đi.]