Hạ Tư Dư quan sát một lúc mới thôi, bắt đầu ngẩn người nhìn quýt trong đĩa trái cây. Trông như ngẩn người những ánh mắt cô cứ nhìn qua người đàn ông bên cạnh mình với ý đồ rõ ràng. Đến khi mùi thơm rất thanh của quýt xộc đến, đi cùng với tiếng nhắc nhở của Vân Lệ, Hạ Tự Dự mới tỉnh táo lại. Vân Lệ nói: “Đừng nhìn nữa, há miệng nào. Hạ Tư Dư cụp mắt thấy anh ta đưa một mái quýt đến, cố ý nũng nịu tạo đà: “Ôi chao, sao có thể không biết xấu hổ thế được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương