Hạ Ngôn Mạt cầm ngọc bội, gật đầu dù nửa hiểu nửa không, nhớ rõ lời anh dặn, không được lấy xuống, vì người khác sẽ đoạt mất. Còn Hạ Ngôn Y đang ngủ trong lòng Doãn Mạt. Cách đó không xa, Lê Tiếu chăm chú quan sát hại bé con rồi nhẹ giọng trêu chọc: “Thằng bé tặng ngọc bội của chủ mẫu Thương thị cho Mạt Mạt rồi. Thương Úc nghe vậy nhìn theo, giọng nói mang ý cười: “Kệ nó đi. Nếu là tín vật của chủ mẫu thì sớm muộn cũng phải do chính nó lấy về. Lê Tiếu gõ đầu gối, nhướng mày đáp: “Anh nói có lý. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương