Qua một ngày, dưới sự sắp xếp của Tông Trạm, tổ hành động quyết định tập kích tổ chức phạm tội. Tịch La vốn muốn cùng sát cánh với họ, nhưng năm giờ sáng tỉnh dậy mới phát hiện cả doanh trại chỉ còn lại cô và Cố Thần trợn mắt nhìn nhau. Góc giường có một mảnh giấy nhắn: Phía trước nguy hiểm, chờ anh quay lại - Trạm. Cố Thần xoa đỉnh đầu rối bù, nheo mắt quan sát dấu chân trên bãi cỏ: “Có phải tối qua chúng ta bị ám toán không? “Tối qua anh ăn cái gì? Tịch La lạnh nhạt, vuốt ve ngón tay như có điều suy nghĩ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương