Lúc này, Tông Trạm cúi đầu nhìn dáng vẻ ốm yếu của Tịch La, bực bội khó chịu không có chỗ trút: “Dài dòng vô dụng, đang hỏi em đấy, rốt cuộc thấy khó chịu ở đâu? Tịch La ngửa đầu trừng mắt: “Anh đang cáu giận với em à? “Không phải. Lửa giận lập tức biến mất, Tông Trạm ôm Tịch La thật chặt, giọng rất mềm: “Trước hết đừng lộn xộn, dưỡng sức khỏe cho tốt đã, em muốn sao cũng được. Tịch La đã được vuốt ve xuôi xuôi. Cô rút tay ra khỏi túi ngủ, miễn cưỡng ôm cổ anh ta: “Bố em dậy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương