Tịch La đen mặt lên tầng, khắp người bao trùm khí áp thấp. Cô không đi tìm Tông Trạm mà ở trong phòng mình hút thuốc điều chỉnh tâm trạng. Việc Bạch Viêm phải cô đi làm nhiệm vụ vốn rất dễ hiểu, nhưng vào giờ phút quan trọng như thế này, rõ ràng là cố ý. Cô dựa bệ cửa sổ, cụp mắt suy nghĩ đổi sách. Bỗng có người đẩy cửa phòng phía sau, tiếng bước chân chậm rãi của Tông Trạm vang lên: “Sao không qua chỗ tôi? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương