Suýt nữa Tịch La đã gật đầu nói được, may sao cô nhịn được, xua tay chán nản: “Lui ra đi. Ba người tiếp rượu hậm hực rời đi. Bạch Viêm và Tô Mặc Thời nhìn nhau, ánh mắt nghiền ngẫm. Tịch La buồn bực rót ly Whisky, ngửa đầu uống cạn một hơi. Không phải cô cố ý tìm vui, chỉ là gần một năm nay, hầu như cuộc sống cô đều có bóng dáng Tông Trạm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương