Phi Thành sáu giờ sáng, nắng mai gay gắt Căn phòng cuối hành lang tầng hai truyền đến tiếng thở dài kìm nén. Tịch La mở mắt, nắng mai rọi xuống hàng may chau lại, vẻ mặt mệt mỏi buồn bực. Cô đã thức trắng đêm, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng không cách nào chợp mắt. Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh vết thương đầy máu cùng đôi mắt sâu thẳm thất vọng của Tông Trạm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương