Tông Trạm đã sớm biết Tịch La không tim không phổi, thậm chí là lòng lang dạ sói.

Người khác không tim không phổi chỉ vì vui vẻ, nhưng Tịch La thì không. Cô không đặt ai vào lòng, chủ nghĩa ích kỷ tiêu chuẩn, nên cô phóng khoáng, tùy ý làm liều.

Tịch La không sai, nhưng không đồng nghĩa Tông Trạm sẽ không tức giận.

Anh ta đứng đó, âm u nhìn vẻ mặt hậm hực của Tịch La, muốn châm chọc đồi câu cũng chẳng biết nói từ đầu. Ngoại trừ mắng chửi bản thân tự làm tự chịu, dường như anh ta có nói gì khác, Tịch La cũng chẳng để ý.

Khi nhận thức này hiện rõ trong đầu, Tông Trạm cảm thấy hồng mình càng đau hơn.