Tông Trạm chống hông, từ trên cao nhìn xuống Tịch La cứng đầu. Mấy giây sau, anh ta gác tay lên lưng ghế cô đang ngồi, cười lưu manh: “Không vấn đề gì, anh Ba... ở... với... cô Tịch La né sang bên cạnh, đang muốn phản bác lại thì Tông Trạm đã xoay người rời khỏi ban công. Vừa rồi, hormone nam tính của anh ta phả vào mặt, không phải nước hoa mà là hương vị đàn ông thuần túy. Tịch La ấn huyệt Thái dương, lòng rất rối rắm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương