Phòng chức năng, Tịch La nghe tiếng bước chân phía sau dẫn đến gần, lẳng lặng thở dài nhấp ngụm rượu. Tông Trạm đi lên trước, dùng mũi chân đẩy ghế chân cao ngồi xuống, ánh mắt rất có tính xâm lược nhìn cô: “Năng lực trốn đông lủi tây của cô thật khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa “Năng lực mà tôi khiến anh phải nhìn lại nhiều lắm cơ Tịch La hừ khẽ, cầm ly rượu úp ngược trên khay đẩy đến trước mặt Tông Trạm: “Uống một ly kiềm chế sợ hãi đi. Tông Trạm cầm để ly, lấy chai rượu rót nửa ly: “Tịch La, cô hiểu rõ hơn tôi, với thân phận nhạy cảm của cô, nếu sử dụng khéo, cô sẽ có đặc quyền nằm vùng, nhưng nếu không khéo, tôi cũng có thể khiến cô thành gián điệp phải hầu tòa Tịch La không đổi sắc mặt, bật cười: “Thế thì anh cừ thật Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương