Màn đêm buông xuống, Tịch La được giữ lại Tứ Hợp viện cùng dùng bữa tối.

Tông Hạc Tùng ngồi vị trí đầu, cười nói vui vẻ khiến ai nấy đều thấy được ông rất thích Tịch La. Thậm chí hai người họ còn bàn về chuyện quân sự chính trị lúc này ở Thủ đô, có vẻ như ông đang muốn nâng đỡ hậu bối.

Từ đầu đến cuối Tông Trạm không lên tiếng, chỉ thờ ơ quan sát bên cạnh.

Trò bịp bợm mà cô ta giỏi nhất chính là trước sau không đồng nhất. Dù cô ta có giá và mình tạo nhã am hiểu thế nào, vẫn không đổi được bản chất xảo trá tận xương.

Chín giờ tối, Tịch La chào tạm biệt chuẩn bị rời đi, ông cụ Tông Hạc Tùng mỏi mệt xoa vai gáy: “Tiểu Tịch à, rảnh thì nhớ ghé chơi, cháu không quen với sinh hoạt ở Thủ đô, làm gì cũng đừng cậy mạnh quá