Hạ Tư Dư cầm chai nước suối đọng hạt nước, gật đầu thản nhiên: “Quen chứ. Căn hộ này rất gần Hoàn Hạ, hơn nữa phòng nhỏ mang đến cảm giác ấm cúng. Từ nhỏ cô đã ăn ngon mặc đẹp, thứ không thiếu nhất là tiền và bất động sản. Nhưng cô lại ở căn hộ này lâu nhất, vì nó nhỏ nên giảm thiểu nỗi cô đơn của nhớ nhung. Vân Lệ dựa sofa, bắt được vẻ mặt ngại ngùng của cô, bàn tay vô thức đặt lên đỉnh đầu cô: “Đúng là trẻ con, đa sầu đa cảm như vậy. Trông cô sõi đời, thường dạo bước thương trường, nhưng thế giới nội tâm lại rất giản đơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương